Nói theo ngôn ngữ của an ninh quân sự thì "cuộc chiến bắt đầu không khoan nhượng cho cả hai phía". Tôi cương quyết không từ bỏ tình yêu của mình!
Tôi òa khóc. Anh vẫn tỉnh như không. Anh đóng cửa bỏ mặc tôi ngoài thềm khóc lóc kể lể. Đêm buông xuống. Mệt, đói và lạnh khiến tôi đuối sức. Anh có vẻ chặt dạ không lay chuyển được. Thử cách khác xem. Nếu anh thật sự không còn quan tâm đến tôi thì... Tôi lần dò ra sau vườn. Không còn như lần trước. Nhiều lối mòn dẫn ra hồ nước. Dưới ánh sáng của đêm trăng, tôi ngồi co ro trên gò đất, vừa nghĩ đến viễn cảnh ngày mai, vừa chờ đợi thái độ của anh khi mở cửa ra. Tôi thật khó mà tin anh xua tôi ra khỏi tâm trí của anh. Mà thật vậy! Làm sao anh có thể lạnh lùng dửng dưng, không lo lắng?
Càng về đêm trời càng lạnh...
Khi nhìn thấy tôi trên gò đất, tôi chỉ còn là một khối ngồi thu lu run lập cập, chẳng nói thành câu. Đến nước này thì anh thật sự đầu hàng tôi. Ai bảo anh thích cô bé có cá tính làm chi?! Cá tính mạnh mẽ của tôi đã quật ngã sự cứng rắn nơi anh.
Và rồi anh yêu cái sự ngang bướng và ngốc nghếch ấy của tôi!!!